Khi quý vị đến mỗi Trung tâm, quý vị chỉ ngồi và ăn, thì quý vị không biết. Quý vị không biết có hàng triệu công việc phải lo liệu. Và chúng tôi phải xin phép và cần nhiều công sức để thực hiện. Bây giờ nói về điều đó, tôi nghĩ chúng tôi thực sự phi thường khi làm được tất cả những việc này. Ở mọi nơi. Còn quý vị chỉ nghĩ đến kẹo thôi. Tôi biết thật khó cho quý vị không hỏi về nó nhưng hãy ráng suy nghĩ. Lần sau. Quý vị tự mang theo. Chỉ cần xếp thành một hàng như vậy thì tôi sẽ chạm tay gia trì tất cả một lần. Rồi quý vị lấy phần của mình. Quý vị ghi tên mình lên đó như Âu Lạc (Việt Nam), Trung tâm […]” hoặc “Đại Hàn, Trung tâm Busan”. Như vậy quý vị sẽ biết cái nào là của mình. Đừng lấy của hàng xóm. Chỉ vì nó trông đẹp hơn.
Quý vị có thể mang theo một cái túi và chỉ cần ghi “Đại Hàn” và “Âu Lạc (Việt Nam)”, “Trung Quốc”, “Anh”, “Singapore”... Để một hàng, rồi tôi chỉ cần đi lên đó sờ một lượt là xong. Nhanh. Hãy ráng làm việc gì đó trong một ngày, vậy thì không còn hỏi nữa. Nếu không, tại mỗi cuộc họp mặt, chúng ta chỉ lo kẹo rồi nửa giờ đã trôi qua. Và tôi cứ thúc giục mọi người đi mua thêm kẹo (thuần chay) và họ phàn nàn. Họ đã làm việc ngày ba, bốn lần. Họ không thể thiền đủ, và họ ngủ không đủ. Họ phải làm việc trong khi quý vị ngủ và thiền, phải ra ngoài trong khi quý vị ngồi trong bầu không khí trong lành ở đây. Vậy mà tôi còn thúc giục họ ra ngoài mua thêm kẹo. Như vậy không công bằng. (Dạ không công bằng.)
Hiểu chưa? Không hiểu gì hết. Tại sao không đem máy lên nghe? (Dạ nghe không có tiếng Âu Lạc (tiếng Việt), không có ai dịch.) Có dịch tiếng Âu Lạc (tiếng Việt) mà. (Dạ về 22 rồi, bữa nay không có. Mọi người về hết rồi. Anh bữa nay không qua.) Tại sao không có người nào dịch hết vậy? Thiếu gì mấy người bên Mỹ mới qua, sao không có người nào dịch? (Dạ hôm nay còn...) Còn mấy người ở bên Mỹ còn nhiều mà. (Đài Loan (Formosa) cũng về.) OK, lỡ rồi thôi. Nhiều khi người ở Mỹ nhưng mà tiếng Anh cũng không khá hoặc là đi ngủ. Không thôi tiếng Âu Lạc (tiếng Việt) cũng dở, tiếng Âu Lạc (tiếng Việt) còn dở hơn tiếng Anh, khổ thiệt. Thấy không, đâu phải muốn đòi gì được nấy đâu. Đâu phải Chị Hai biểu là nó làm đâu, nó làm không được rồi sao. Nó dịch tiếng Âu Lạc (tiếng Việt) thành tiếng Tàu. (Dịch tiếng Âu Lạc (tiếng Việt) mà đồng chí không hiểu.) Không hiểu. Dịch mà Bác Hải cũng không hiểu luôn nữa, đồng chí sao hiểu nổi.
Còn hỏi gì nữa không, còn gì nữa không? Thì nói qua nói lại cũng nhiêu đó, đem đồ của mình tới đặng đem về cho Trung tâm của mình. Không phải vấn đề tiền bạc, Chị Hai mua được hết nhưng tại nhiều khi nhân lực khó, với lại giao thông đó. Tại mình ở, mình ngồi thiền chỗ nào cũng là mấy cái chỗ mà đồng mục, khỉ ho cò gáy đó. Khỉ không ho mà cò cũng không dám gáy nữa, cái chỗ đó nó xa quá đi. (Nó gáy cũng không nghe.) Gáy cũng không ai nghe, xa quá gáy cũng không ai nghe, nên nó cũng chẳng thèm gáy luôn. Khỉ không thèm ho, mà cò chẳng muốn gáy, (nó mệt quá đi!) nó mệt quá đi! Không phải, nhiều khi nó mệt quá, nó không có đủ đồ gia trì, nó mệt quá nó không gáy.
Thành ra mình đem cái gì giản dị thôi, nếu mà không đủ tiền thì lại lấy tiền lại cũng được, lấy tiền của Chị Hai cũng được, không sao. Nhưng tại vì nhân lực hơi thiếu, thời giờ nó thiếu. Nó đã nấu cho ăn một ngày ba, bốn bữa, cái lúc mình ngồi ngủ, nó phải hì hục ở trong bếp. Mình ngồi đây êm ấm, nó phải đi ra ngoài chỗ bụi bặm kia mua đồ đạc nó đã bực rồi, mình còn biểu nó ra mua đồ thêm nữa, chắc phước báu nó rớt đầy đường. Vừa lái xe nó vừa lầm bầm gì đó, phước báu rớt tùm lum ở ngoài kia hết, đem về đây trống không, không có gì. Tại cũng không có công bình lắm. Cũng có người làm việc, nhưng mà cũng phải bao nhiêu người hy sinh mới được.
Chứ đâu phải tự nhiên rớt trên Trời rớt xuống đâu. Ở trên Trời rớt xuống là ở trên Cực Lạc kìa, nó mới như vậy. Còn cái xứ này không có cái gì trên Trời rơi xuống hết. Có rớt xuống thì cũng là trên Trời dưới đất không à. Cái gì cũng phải làm mới có, phải đi lấy mới ra. Nhiều khi Trung tâm nhỏ không có đủ người, với lại nó phải đi làm việc nữa. Thí dụ, bữa nay là thứ Hai, thứ Ba, thứ Tư gì đó, đâu phải lúc nào cũng phải ngồi đây nấu cơm cho mình. Với lại làm việc mấy bữa nay rồi, về vấn đề diễn giảng đồ đó, cũng nhiều lắm rồi, cũng nhiều chuyện lắm. Trăm công ngàn việc, làm vậy là giỏi lắm rồi, mấy người họ làm vậy là giỏi lắm, giỏi lắm. Chứ không phải về vấn đề tiền bạc mua nổi với không mua nổi nữa ha. Mỗi trung tâm đem chút chút vậy thôi, tượng trưng rồi đem về mình trộn.
OK, rồi ha. Còn gì nữa không? Gặp thêm chút để về nhà… (Về nhớ.) Không phải đi không nhắm mắt. Còn quý vị ở đâu? Quý vị ở đâu tới đây? (Dạ Ba Lan.) À, Ba Lan. (Con ở bên Đức, Sư Phụ.) Bên Đức. (Dạ, Đức.) (Mỹ.) Mỹ. (Canada.) Canada. (Texas, Austin.) Texas, Austin. (Tại sao không phiên dịch? Ở đây không cần.) Texas mà gì phải phiên dịch? Cái tên của người ta vậy phiên dịch sao giờ. (Tại sao lúc nãy không phiên dịch tiếng Anh, Sư Phụ.) Tại mấy người này tiếng Anh cũng “giỏi quá” thì tiếng Âu Lạc (tiếng Việt) còn tệ hơn nữa. Phiên dịch cũng khó lắm, không phải hiểu là phiên dịch được đâu, tại Chị Hai nói lẹ lẹ là phải phiên dịch lẹ, phiên dịch đồng thời nó khó lắm. (Dạ.)
Thôi ráng chịu, cái số như vậy ráng chịu. Ai biểu bên đó sướng, chạy qua đây làm chi. Cái chỗ lạnh lẽo, ngồi dưới đất dưới cát, đúng là ăn (thuần) chay nằm đất. Mà bên đây bây giờ Chị Hai ra lệnh một cái đất nó biến thành màu bạc rồi, thấy không? Qua có mấy bữa thành Phật liền, ngồi trên chiếu bạc, đất vàng ha, có rồng bay phượng múa đồ lung tung. Tu hành vậy rồi còn đòi gì nữa, tiến bộ quá xá hả? (Dạ.) Qua có mấy bữa đất biến thành bạc, thấy không? (Chỗ này là cổng Thiên Đàng mà Sư Phụ.) Ờ. Thiên Đàng gì đâu ngồi dưới đất không, ở nhà ngồi chiếu không chịu. Thiệt! Ở đâu mà sung sướng chẳng thấy cực khổ gì, (Dạ.) ngồi đâu cũng được.
Rồi. Còn hỏi gì nữa không? Chắc không có gì đâu ha, qua thăm chút vậy thôi mà. Mấy bữa nay nghe có dịch đồ tốt ha? (Dạ.) Chỉ có hai bữa nay không dịch hả? (Dạ. Về rồi.) Có tên nào dịch được không? Giơ tay lên coi. (Thôi không sao đâu, Sư Phụ.) Sắp hết rồi, dịch gì nữa. (Mai chúng con về rồi, sáng tụi con về rồi.) Ờ, thôi dòm chút đặng cho sáng mắt. (Sư Phụ gia trì cho con.) Đòi nữa? Đã nói rồi, đã nói mấy bữa nay rồi. Nhiều chuyện! Bữa nói dòm đây nè, đừng có rờ mó làm chi kiểu giống như người phàm phu tục tử. Nói không hiểu gì hết hả? (Dạ hiểu.) Nói mấy bữa nay không hiểu gì hết? (Dạ hiểu. Dạ có nghe, Sư Phụ.) Nghe rồi, rồi quên rồi hả? (Dạ có nghe rồi. Vẫn còn tham.) Tham! (Nghe mà không hiểu.) Hả? Nghe mà không hiểu. (Đó là nhõng nhẽo.)
Nay tu hành thành Phật còn nhõng nhẽo nữa. Tự mình có Phật ở bên trong, thành Phật cứ nhõng nhẽo hoài. Hết người này tới người kia, mấy ngàn người chịu hết nổi luôn. Con cái gì đâu mà nhõng nhẽo quá, hết người này tới người kia. Hồi đó mà biết làm Thầy cực vậy, ai thèm làm đâu. Làm học trò sướng ha. Làm học trò sướng, làm Thầy khổ. Bao nhiêu cũng không đủ, làm gì cũng không kịp. Mà vậy Trái Đất mình mới tiến bộ, miễn chiến tranh thứ ba không thôi chắc cũng ngủm rồi đó.
(Thưa Sư Phụ, con có ý kiến.) Ờ. (Con được biết là hiện nay có 12 nước ký với Âu Lạc (Việt Nam) cơ chế miễn visa. Nhưng mà có lẽ là giữa hai quốc gia còn có những điều mà người ta chưa chịu nhau, chưa thực hiện. Hiện nay mới có Philippines là thực hiện thôi. Tức là người Âu Lạc (Việt Nam) đi qua đấy không cần phải visa, cứ mua vé sang là được. Nhưng mà tới đây nếu mà các nước họ thu xếp được thì sẽ có 12 nước sẽ miễn visa.) Ồ, vậy thấy chưa? Càng ngày càng sướng, thấy không? Cứ lo tu đi tự nhiên nó được. Hỏi này hỏi kia. (Con xin Sư Phụ một điều nữa là, thí dụ như...) Philippines rồi còn nước nào nữa? Mấy nước nào nữa? (Mới có mỗi Philippines thực hiện thôi.) (Có Thái Lan nữa.) Còn mấy nước kia là nước nào? (Mấy nước là Malaysia.) Malaysia. (Thái Lan.) Thái Lan. (Campuchia. Trong khối châu Á.) Campuchia. (Với lại Lào.) Lào. (Con không nhớ. Đại khái là con đã hỏi có 12 nước.) Ừm, từ từ.
(Nhưng vé đắt quá thì chúng con nghèo không có điều kiện đi.) Thì không đi được thôi. Chờ lúc nào rẻ đi. (Vâng, nhưng mà con nghĩ rằng thí dụ như là những ngày đó chúng con gọi kiểu Âu Lạc (Việt Nam) gọi là thiền vọng. Thì các tỉnh chúng con tổ chức thiền với nhau, (Cũng được.) và căn giờ bên này ạ, chúng con thiền nghiêm túc giống ở đây. Ờ, thì vậy tốt rồi. (Xin Sư Phụ gia trì lực lượng về cho chúng con ở đấy bây giờ cũng được ạ.) OK. Hồi đó có Thái Lan, có Cam Bốt đồ gần đó cũng đi đâu được đâu. Tại nhiều khi được, nhiều khi người cũng không được. Lúc nào cũng có người được người không. (Vâng.) Lúc nào cũng có người... lúc nào có đòi hỏi được hết đó. Đã kêu bằng Thầy rồi thì Thầy làm gì để cho Bả làm. Kêu tới kêu lui, khiếu nại bên này, khiếu nại bên kia, đòi tới đòi lui hoài. Cả thế giới mấy tỷ người, đòi có mình Âu Lạc (Việt Nam) à.
Hỏi gì nữa không? Quan trọng không? Không thôi, tôi về ngủ cho khỏe. Thôi đi nha. (Dạ.) Quý vị đồng chí về mạnh giỏi. Gặp một lần thôi. OK ha. Sao quý vị lại cười? Có gì buồn cười vậy? Được rồi. Tạm biệt. (Tạm biệt Sư Phụ.) Ngày mai mọi người về hết hả? (Dạ.) Đúng không? Gần như vậy. Chắc ngày mai đi hết rồi hả? (2 giờ sáng tụi con phải về, thưa Sư Phụ.) 2 giờ sáng Âu Lạc (Việt Nam) về hả? (Dạ không, Âu Lạc (Việt Nam) 9 giờ rưỡi.) Âu Lạc (Việt Nam) 9 giờ rưỡi. (Dạ về mấy người.) Về một ít, một ít vẫn còn. Còn thì ngồi thiền với nhau. Chị Hai không biết ngày mai còn ở hay là đi về. Nhiều khi công việc làm không hết đó, tính làm cho xong rồi đi nhưng mà nhiều khi mệt quá cũng đi luôn. Thì đi đâu cũng làm việc thôi. Tại mình cũng đi cho rồi đặng cho thiền đường nó rảnh. Tội nghiệp nó! Ở đây phải có hộ pháp, phải có người nấu cơm. Tội nghiệp nó!
Người Đại Hàn đâu? Có bao nhiêu người Đại Hàn ở đây? Bao nhiêu người có thể ở lại đây? Nhà bếp này nọ? Không nhiều lắm. Trung tâm này không có nhiều người lắm. Có lẽ khoảng hai mươi người gì đó thôi. Người Đài Loan (Formosa) đã về hết chưa? (Dạ chưa.) Chưa. Bao nhiêu người? Giơ tay lên tôi xem. Được rồi. Ngày mai quý vị về, hay khi nào? (Dạ ngày mai.) Ngày mai? (Ngày mốt.) Ai về ngày mốt? Giơ tay lên coi. Chà. Không nhiều lắm ha? Được rồi. Vậy thì… Người Đại Hàn, bao nhiêu người sẽ ở lại sau ngày mai? Ngày mốt quý vị mới về? Không, không có ai hết. Đâu có bao nhiêu người ở lại đâu. Một lát Chị Hai phải xuống bếp nấu cơm cho mấy người ăn. Không có nhiều người ở lại. Vậy thì tôi sẽ xuống nấu ăn cho quý vị. Đừng mơ về điều đó! Ý tôi là nếu quý vị tiếp tục ở lại, tôi sẽ phải làm việc đó. Quý vị đến đây, chỉ quen ăn với ngủ, và tôi không biết phải làm gì. (Dạ không đâu ạ.) Dù tôi có xuống cũng rối ren. Tôi không biết họ để rau củ ở đâu. Tôi cũng không biết cách... bật hay tắt bất cứ thứ gì. Việc đó không dễ dàng gì. Nếu quý vị không cần ăn, thì sẽ không có vấn đề gì, đúng không? Cứ ngồi cho đến “chết”.
Được rồi. Không sao. Không vấn đề gì. Quý vị cứ ở lại, và nếu không ai nấu ăn, thì hãy vào bếp phụ giúp. Vậy thôi. Không vấn đề gì. Ít đòi hỏi hơn. (Thưa Sư Phụ, mai thì chúng con về rồi, Sư Phụ có thể giảng chúng con một đoạn về giải thoát chính kiến được không ạ?) Ôi giời, thôi thôi! Nói nghe cái đề là thấy dễ sợ rồi, (Toát mồ hôi.) Toát mồ hôi, sôi bong bóng. (Cho em xin. Thôi về uống trà.) Bỏ mấy chữ lớn đi, tu hành tự nhiên thôi, giản dị thôi. Được rồi ha, quý vị? Thiền thôi. Tắt đèn. Tắt đèn và thiền. Tôi ngồi với quý vị một lát, rồi chúng tôi đi.
Photo Caption: Sống Tự Do An Nhiên Cho Đến Khi Giờ Phút Cuối Cùng Đến